Sever 1 Sever 2
131

Mê người yêu của bạn thân

Cô vẫn đi tới chào hỏi Hàn Gia Phàm một tiếng: Mr. Đến năm hai đại học, ba Thịnh và mẹ Thịnh đều khuyên Thịnh Hạ không cần phải làm bài kiểm tra đầu vào, sau khi tốt nghiệp cứ tìm một công việc mình thích là được.Nếu không thích thì về nhà.Thịnh Hạ quyết định ở lại Nam Thị.Có thể vì đây là nơi cô đã học đại học nhiều năm, quen biết được nhiều bạn bè mới và môi trường quen thuộc cũng khiến cô cảm thấy an toàn hơn.Hoặc có lẽ là vì một số lý do mà chính cô cũng không thể giải thích được.Đã bốn năm trôi qua kể từ khi anh Đông rời khỏi cuộc đời cô.Thỉnh thoảng, cô sẽ mơ đến khuôn mặt đó lúc nửa đêm.Theo dòng chảy của thời gian, nỗi sợ hãi trong cô về người đó cũng dần phai nhạt, những ký ức còn đọng lại đều là cảnh tượng người đàn ông cắn liếm vành tai cô, hung hăng tiến vào cô từ phía sau.Cô rất phiền não.Nhưng cũng chẳng thể làm được gì.Người đàn ông đó luôn hiện hữu trong tâm trí cô.Đúng là âm hồn bất tán.Sau hai tháng thực tập, cô đến công ty mới dưới sự giới thiệu của bạn cùng lớp. Vào cấp 3, trong trường có hai cô nàng cực kỳ xinh đẹp, một cô dịu dàng ngoan ngoãn nên được bạn bè đặt cho biệt danh là tiên nữ, cô còn lại cũng xinh đẹp không kém nhưng lại nghịch ngợm hoạt bát hơn nên được gọi là yêu nữ, cả hai là đôi bạn thân lúc nào cũng đi cùng nhau.Ban đầu, Trường thầm thương tiên nữ vì nét dịu dàng đằm thắm của nàng, nhưng gã chỉ là một thằng khờ lén ngắm nàng từ xa, thư tình cũng không dám viết.Năm lớp 11, Trường đánh liều tỏ tình, nhưng lập tức bị tiên nữ nhẹ nhàng từ chối. Thế nhưng nếu là sự thật, vậy thì cũng có thể hiểu.Anh Đông được đại ca của bọn họ cứu, nên bất đắc dĩ phải cùng một giuộc với bọn chúng.Cho nênCho nênAnh vì cô nên mới quay lưng phản bội bọn chúng, còn tống đại ca của chúng vào tù bóc lịch.Thịnh Hạ chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống.Cô nhớ tới người đàn ông ở trong nhà tắm, nắm cằm hỏi cô: Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ để em đi,Cô nhớ tới người đàn ông trong khách sạn, đôi mắt đỏ ngầu nói với cô: Mở cửa đi ra ngoàiCô nhớ người đàn ông đã nói với cô ba từ: Rất xin lỗi., Người đàn ông ôm cô rồi trầm giọng hứa: Tôi sẽ đưa em về nhà.Từng lời anh nói hiện ra rõ ràng trong tâm trí cô:Ngoan nào, tôi đã hứa với em thì nhất định sẽ làm được.Vì thếAnh giả vờ thích cô rồi nói với đại ca của chúng là anh muốn cưới cô, thế nên mới cứu được cô ra,Và vì thếThịnh Hạ bần thần rơi lệ, vậy nên Bốn năm trước, mỗi lần gặp mặt, anh chỉ muốn làm chuyện đó với cô cũng là để cứu cô,Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Thịnh Hạ tranh thủ thời gian lấy ra nghe, nhưng bị tên Tứ Nhãn cướp mất, tên này nhận điện thoại, bồ của bạn thân mở âm lượng lớn nhất.Bên đầu kia điện thoại, không có ai lên tiếng.Tứ Nhãn không giữ được bình tĩnh, mở miệng trước: Ha, anh Đông,Giọng Lạc Hàn Đông rất thấp, thở nhẹ nói: Tôi đang ở ngã tư phía trước.Oai Chủy Lục lập tức nhìn về phía trước, thực sự có một người đàn ông đang đứng ở ngã tư, Lạc Hàn Đông vượt qua không biết bao nhiêu cái đèn đỏ, thở gấp đứng bên cạnh xe.Tứ Nhãn hô lên với Oai Chủy Lục: Đâm chết nó điThịnh Hạ giãy giụa nhào về phía Oai Chủy Lục, hét: Không -Tứ Nhãn kéo cô lại: Mày cút về cho taoTay lái của Oai Chủy Lục bị Thịnh Hạ kéo giật, toàn bộ thân xe lệch đi, đâm thẳng vào xe Lạc Hàn Đông, Lạc Hàn Đông thừa cơ kéo cửa sau ra.Tứ Nhãn đang giữ Thịnh Hạ, Lạc Hàn Đông vừa đến đã bóp cổ Tứ Nhãn.Oai Chủy Lục thấy thế, bỗng nhiên lái xe lui ngược về sau.Tốc độ của chiếc xe quá nhanh, mấy người ngồi ở hàng ghế sau bất giác ngã ngược về theo quán tính, chiếc xe lùi về sau mất kiểm soát.Lạc Hàn Đông bảo vệ Thịnh Hạ trong ngực, cửa sau xe không đóng, anh thừa cơ đạp tên Tứ Nhãn từ trên xe lăn ra ngoài.Tứ Nhãn bị đạp xuống xe, lăn vài vòng dưới gầm xe, không có động tĩnh gì.Mắt Oai Chủy Lục đỏ ngàu: A – Tao sẽ giết mày -Tên này đạp mạnh chân ga, xe rẽ ngoặt một đường cong, Lạc Hàn Đông và Thịnh Hạ rơi ra khỏi xe.Lạc Hàn Đông cẩn thận bảo vệ Thịnh Hạ vào trong lòng.

View more